Thứ Tư, 1 tháng 1, 2014

stt 100

thật là thú vị, ngẫm nghĩ mình đã sống và tồn tại được gần 20 năm rồi đấy, năm nay nhớ không lầm hình như là 19t nhưng gia đình thì cứ bẩu rằng 20, như thế đấy đôi lúc bản thân mình cũng đáng chán lắm, ngồi gõ thì được nhưng làm chả bao nhiêu, suốt ngày than thở rồi lại trách móc vì sao người ta đạt được nó mà tại sao mình nó không đạt được những thứ ấy? thực ra thật là thú vị, ngẫm nghĩ mình đã sống và tồn tại được gần 20 năm rồi đấy, năm nay nhớ không lầm hình như là 19t nhưng gia đình thì cứ bẩu rằng 20, như thế đấy đôi lúc bản thân mình cũng đáng chán lắm, ngồi gõ thì được nhưng làm chả bao nhiêu, suốt ngày than thở rồi lại trách móc vì sao người ta đạt được nó mà tại sao mình nó không đạt được những thứ ấy? thực ra mình cũng muốn lắm chứ, nhưng liệu còn một cơ hội nào để mà nắm bắt nữa không ? chắc chắn câu trả lời sẽ là không rồi !

mấy chục năm sau nữa mình sẽ đối mặt tuổi già, sinh con đẻ cái, lo cho con cái, lo tiền sinh hoạt, cho tiền nó đi ăn chơi, mua này mua nọ, lo toan mọi thứ và đôi lúc cũng bị con cái chửi giống như bây giờ mình đang đối xử với gia đình, cũng nghĩ đó chắc là luật nhân quả ha, nhưng con cái nhiều lúc đâm ra cũng làm người khác đau khổ, nhưng chỉ một thời gian họ sẽ vui vì sao? vì vì đó là núm ruột của họ và mình sẽ là một trong những người đó, rất dễ để nhận ra.

***
người bạn cũ đã lâu không gặp và cũng chẳng muốn gặp họ, vì họ đang tất bật với mọi công việc, họ đang làm, họ đang kiếm lợi ích cho bản thân mình thì lấy đâu ra những thứ gọi là sự nhớ nhung rồi lại yêu thương này nọ, vui khi thấy bạn hạnh phúc, vui khi thấy bạn thành công là những lời nói dối trá, cái này bây giờ chỉ thuộc về loại ghen ăn tức ở rồi.

mình luôn tôn trọng những người thành công nhưng không bao giờ khoe mẽ những gì họ đạt được nhưng vẫn luôn có sự bao dung, không thay đổi tính cách, không kêu ngạo với bạn bè, còn cái thứ đại loại như là " mày có xe đạp, tauuu có sh nè, quê chưa, lúa chưa, thôi mình nghĩ chơi đi" thật ra cái thể loại này không chấp làm gì, nó đã mất đi giá trị rồi hoặc là cái tôi của nó nằm đâu ở trên trời ấy, xuống đi đũy ơi trèo cao có ngày té dập sưng chym đấy.

nhưng nói gì thì nói mình vẫn buồn lắm, cái buồn không tên và bây giờ cũng không biết buồn về vấn đề gì nữa, chắc nhiều vấn đề để buồn quá đâm ra loạn rồi, tất cả hòa chung với não rồi, lú rồi...

đêm nay lại mất ngủ, viết linh tinh để cho nó bớt buồn, nhưng vẫn không hết buồn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét